Tự ngắm – Đoàn Xuân Mỹ

Anh nhìn ngắm em không như một cuốn sách đầy chữ in

Để không sao cựa mình trốn khỏi cách thiết kế bìa một và bìa bốn

Một cuốn tiểu thuyết không nhân vật

Một tuyển tập thơ không gương mặt

Cây mai trong vườn đang tự thiết kế mùa thu cho mình

Anh ôm em vào lòng, không nói gì

Mặc kệ những bóng người tất tả rời chúng ta lui về quá khứ

Mặc kệ lúc này lúc kia thở hắt ra vài câu hát đế.

Chỉ có anh và em trong nắng tà

Anh nhìn ngắm em, và cuốn tiểu thuyết xuất lộ dần nhân vật

Tuyển tập thơ hình thành nét phác một gương mặt

Có lẽ những người vừa bỏ đi đều đã nhận đủ phần mình

Không chờ mong trở lại nữa.

Nhân vật dần mang một gương mặt

Quay ra khỏi bức tường trắng

Người ấy đang mải tự nhìn ngắm.

.