Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ

CHÙM THƠ LÊ KHÁNH MAI TRÊN BÁO VĂN NGHỆ SỐ 53 (31/12/2011)

NGHĨ BÊN BIỂN

Vì sao biển không nguôi vị mặn
dưới lòng sâu
quằn quại một niềm đau
loài trai biển lấy máu mình làm ngọc
nước mắt dâng lên
mặn cả địa cầu

Vì sao biển không bao giờ cạn
dẫu triều cường
thay thế triều lui
bão tố có khi nào yên nghỉ
mà ta loanh quanh trong nỗi đầy vơi.

Vì sao chẳng bao giờ biển mất
dẫu có người muốn lấp đại dương
những hòn đảo gan lì trên sóng nước
chẳng thể nào vợi được mênh mông
sẽ xoá nhoà bao điều trên trái đất
chỉ biển kia
muôn thuở mãi còn

Và anh, có như biển cả
có đủ mặn mà để nuôi tình em
đủ mạnh mẽ để vượt qua bão tố
đủ vô biên để trọn kiếp bên nhau?

CẦU AO

Những thân tre ghép lại thành cầu ao
cọc gỗ liêu xiêu dựng đầy rêu xám
những con ốc nhồi chậm chạp bò lên rồi rơi xuống
chúng chẳng bao giờ leo lên được bờ đâu
giặt giũ, rửa rau tay mẹ nát nhàu
lưng áo gụ cong trên cầu ao nhỏ
quần thâm xắn hờ
bàn chân khốn khó
mẹ một đời quanh quẩn ao nhà
đám bèo tây dạt về hướng gió
ngẩng nhìn trời tím ngát màu hoa
chúng yên phận sinh sôi nẩy nở
nào dám mơ một chuyến đi xa

Tuổi dậy thì ra cầu ao xõa tóc
tôi soi mình xuống mặt nước làm duyên
ồ bóng ai sao mà lạ quá
sóng cầu vồng gợn nét lung linh
bàn tay tôi sục vào nước mát
vờn đuổi thêo vài chú cá lòng tong
những chú cá tinh ranh chẳng nhầm tôi – Cô Tấm
chúng lặn sâu xuống tận đáy bùn

Tôi hát vu vơ bài ca về biển
chấp chới trong hồn một cánh buồm nâu
ôi cánh buồm
đi về trong khát vọng
đã mọc lên từ một góc ao nghèo

LỬA CAO NGUYÊN

Giữa chập chùng cõi xanh
Dã Quỳ vàng ám ảnh
vàng đến chân trời
vàng ngọn gió thôi miên

Một loài hoa lặng lẽ bên đường
nghe thổn thức điều chi thầm vọng
Không kiêu sa như hồng nhung, huệ trắng
chỉ đơn sơ lấm láp bụi trần
lọc nắng
lọc mưa
lọc sương sa giá buốt
để đơm nên vô tận sắc vàng

Phải vì yêu đất trời nồng nhiệt
mà Dã Qùy như lửa cháy lan
hoa đã thắp ta thành ngọn đuốc
cháy miệt mài
hoang dại giữa Cao Nguyên

THƯƠNG

Câu thơ anh viết để đời
là tình xanh gửi cho người ngày xưa
cái thời hò hẹn dưới mưa
dòng sông ngoảnh mặt một bờ khó sang
rượu buồn đưa tiễn vầng trăng
tơ trời đứt nối lại giăng không ngờ

em giờ nhen lửa tình mơ
thương anh, thương cả lối xưa anh về