NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang

NHÂN DÂN (I)

Ôi nhân dân, một nhân dân như thế!
(Bùi Minh Quốc)

Nếu đến một ngày không có nhân dân
Các ông quan hẳn hài lòng biết mấy
Không có những đoàn người xếp hàng xô đẩy
Cửa công đường sạch bóng như gương!

Không có nhân dân sẽ chẳng bị tắc đường
Cảnh sát giao thông vào bóng cây tránh nắng
Cổng bệnh viện suốt bốn mùa yên lặng
Bác sĩ ra sân chơi ten-nis tưng bừng.

 

Không có nhân dân, chẳng ai ở núi rừng
Biên giới tiến về bên hông nhà chính phủ
Công viên sẽ chỉ còn chim với thú
Người bán vé bâng khuâng cất tiếng hát thành lời.

Không có nhân dân quả thật rất tuyệt vời
Tôi nghĩ thế, và tôi tin như thế
Không ai ăn gian, chẳng kẻ nào trốn thuế
Quan chức rung đùi thưởng thức Trịnh Công Sơn.

(Viết ở cổng Bệnh viện Ung Bướu –TPHCM
15-1-2009)

NHÂN DÂN (II)

Giơ nắm đấm qua khỏi tầm cơm áo

Tự sắm cho mình vai diễn đắt “sô”

Tiếng tay vỗ rào rào như gió cuốn

Vòng hào quang tha hồ tưởng tượng

Tiền bán vé chui vào cái túi không tên!


Tự phong cho ta tất cả mọi thứ quyền

Sát phạt mơ hồ, ngồi lên ngôi ảo

Giơ nắm đấm qua khỏi tầm cơm áo

Vỗ ngực xưng tên nơi góc chợ đầu đường.

 

Tự xếp cho mình chỗ đứng đế vương

Sai khiến quần thần, tay sai, đầy tớ

Mũ áo cân đai suốt đời khoai củ

Trong giấc mơ cùn chỉ thèm một nắm xôi.

 

Biết quá ít về mình, thông thạo chuyện trời ơi

Rất lắm lòng tin, cơ man thần tượng

Cho đến lúc trở về không, nằm xuống

Vẫn chẳng biết mình mãi mãi bằng không!

 

Viết khi đi dự cuộc gặp mặt ngày Thương Binh – Liệt sĩ (Phường tôi)27-7-2010