- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
Chẳng còn gì để nói với nhau đâu
Xin dừng lại bờ bên này thương nhớ
Lời kiêu hãnh nhờ bóng chim tăm cá
Giữa thẳm xanh trời ta đành để lạc nhau!
Em về đâu? Và anh sẽ về đâu?
Lời nói nhỏ chỉ con tim mình biết
Hoa đã nở khi mùa hoa vừa hết
Bàn tay đưa ra chưa kịp đã thu về.
Heo may còn sót lại cuối ngày kia
Mùa đông giá phập phù trong vỏ ốc
Khúc nhạc buồn kéo ta về cõi thực
Hoa trắng đặt lên phiến đá nhỏ vô tình.
Lại âm thầm câu hát đợi bình minh
Em thì trẻ mà ta hoàng hôn đấy
Áo mùa thu mặc vào tin cậy
Hát chẳng theo mùa, chim mải cánh cô đơn!
Bình thường ta không thấy
Nhưng ở đây rất nhiều vệt loằng ngoằng
Màu cỏ tía nhòa với màu vàng chết
Hồn người nhởn nhơ, đom đóm tung tăng.
Ta tiễn em qua vạch đỏ
Rồi quay lại không còn gì nữa
Chân bể tươi hồng một tấm gương soi
Sốt!
Cơn mê man cơ hồ không tỉnh nổi
Thân nhiệt nóng ran, đá lạnh bên sườn
Nhắm mắt lại gặp cánh đồng sợ hãi
Lạnh lẽo bò cô đơn…
Miên man, miên man, miên man …
Rẽ đâu đó gặp dị hình bóng ma
Mò mẫm trong ký ức
Ta đi tìm tình yêu
lại gặp đàn bà.
Đừng nắm tay ta, cứ để ta như thế
Đừng gọi tên ta, tên ta là gì
Sau mười giờ, hoặc nhiều hơn nữa nhỉ
Chìm đi, chìm đi, chìm đi…
Chìm…
đi!
Đêm 9-12
Chiêm bao cơm nắm, muối vừng
Bao nhiêu trầm tích để gừng đừng cay?
Chim trời thả bóng vào mây
Ngẩn ngơ thả nhớ vào ngày xa em.
Áo lành sợi chỉ buông rèm
Người đi phương ấy mà đem hương về
Trốn vào sau giậu tái tê
Tơ hồng giăng suốt bốn bề lặng im.
Chiều đi bóng đổ im lìm
Hằn trong cõi một trái tim bộn bề.
Ước mình còn được u mê
Tâm tâm niệm niệm mà về cõi dương.
Tàn đêm chạnh phải khói sương
Còn nguyên một chuyến hoang đường với nhau.
8-12-1010