NHÀ THƠ NỮ BỨT PHÁ

Người khuyên thơ nên bám vào đời sống
bạn chê thơ ta cũ rồi
ta cũng chán điệu thơ đều chằn chặn, hiền lành, ướt đẫm
vang tự hồn sâu phải sống khác thôi
không sống khác không thể nào viết được

Mơ hồ tiếng gọi phía chân trời
nhưng tiếng gọi từ máu là rất thật

Gom từng đồng còm nhuận bút ta đi hoang
vừa khỏi nhà đã thân gái dặm trường
đi đâu , về đâu chợt nhận ra mình chưa bao giờ định trước

bạn gái làm thơ đôi người thân thiết
điện thoại, thư từ chẳng vợi khát khao
bạn có giống ta- đời trôi chảy
mái nhà yên- vợ chồng, con cái
một việc làm- số phận đóng đinh
vài gương mặt thân sơ ngày nào cũng gặp
thuộc từng nếp hằn mi mắt
nhàm quen cử chỉ ,dáng hình

Gặp bạn ta suýt khóc
bạn ở nhà thuê hết cả lương
ngày ngày cày trên trang báo
câu thơ yểu mệnh đêm trường
một kiếp tình chỉ toàn mây với gió

bạn cùng ta bứt pháù
lang thang quên mình là đàn bà

Sông đấy- như ta lững lờ
cây kia- giống mình tù hãm
bao đền đài thơ sừng sững
ta gieo xác chữ ích gì

Về nhà
con vui thoát việc bếp núc
mắt ai ngun ngún buồn
ta ru bình yên ngày thường
oan nghiệt phận thơ –tiếng kêu máu vỡ