ĐOẢN CA VỀ NỖI CAM PHẬN

Đi trên thế gian
mang gương mặt mùa đông ảm đạm
bấm những ngón gầy đường lầy mưa chan
phía trước ,đằng sau,  xung quanh là đáy vực
phải đi bằng gắng gượng cuối cùng

Như lạc đà giữa sa mạc mênh mông
tự mang vác cục biếu của mình và rất nhiều hành lý
không biết đường bao xa
đến bao giờ ngơi nghỉ
chói gắt mặt trời,cô lạnh vầng trăng

Như thân cây bị đốn dần dần
không gục ngã ,sẹo dày lên chai ráp
còn một chút phôi xanh
dịu mềm ẩn trong khô xác
bí mật dìu nỗi cam phận đi trên thế gian