Chiều ơi

CHIỀU ƠI

LÊ KHÁNH MAI

Cánh cửa mở về phía hoàng hôn. Người đàn bà trong ngôi nhà nhỏ. Ngoài kia những dải mây bay, chầm chậm như một lời giã biệt.

 

Khép lại ảo ảnh ban mai, tươi xanh và nồng cháy. Từ bỏ những con đường vô định, chông gai, những dòng sông đau buồn chảy xiết.

 

Dừng chân giữa hai bờ hư thực. Lắng nghe thời gian đi, thầm thì trong tiếng lá, phiêu diêu theo hồn của muôn loài.

 

Đã thôi kiếm tìm mệt nhoài, vô vọng, nẻo trời xa rời rã cánh chim. Gom vào gió nỗi yên tin, ngờ vực. Gọi một chiều thanh khiết.

 

Chiều ơi!