BẠN GÁI

Tặng V.H

Bạn đã một lần tan vỡ
tình như bão cuốn xa rồi
trái tim khu vườn hoang phế
hoa rơi cỏ xước tơi bời

Ta đem chút tình trắc trở
trải phơi này chút cạn sâu
chẳng mong gợi niềm chia sẻ
mà vì ta cũng khổ đau

Tình không lụy cầu lòng tốt
bởi tình không thể xin cho
tình không tính bằng được mất
trách gì đánh cắp của nhau

Tình dẫu mặn nồng thắm thiết
thiêng liêng cũng chỉ riêng mình
và trong dòng người ngoài cuộc
vui buồn giấu cõi lặng thinh

Vẫn biết biển tình nông nổi
ghìm sao ngọn sóng bạc đầu
vỗ lên mặt trời chói lọi
để vùi tận đáy đêm sâu

Mang thân đàn bà phận lá
nào ai lường hết nẻo tình
đã đau đến thành sỏi đá
thì thôi mình thương lấy mình