CHỢ ĐÊM MƯA

CHỢ ĐÊM MƯA
LÊ KHÁNH MAI
Buổi tối đến thăm con gái, trời đổ mưa to, con bảo mẹ ngủ lại đây, đừng về, cảm lạnh đấy. Ừ thì ở. Đêm mùa đông như liều thuốc ngủ. Chăn nệm, gối ôm thơm tho mê dụ. Đang say giấc nồng chợt giật mình vì những tiếng động lục cục, lịch kịch, rầm rầm, loảng xoảng; tiếng người xao xác, râm ran xen lẫn tiếng mưa rào rào thác xối, vừa quen thuộc, gần gụi, vừa lạ lẫm, hỗn mang. Nghe ngóng, ngó nghiêng một lúc tôi nhận ra những âm thanh ấy phát ra từ khu chợ Đầm, báo hiệu một ngày lao động mới. Ngoài cửa sổ, ngọn đèn cao áp gội mưa đứng bơ thờ bên đường, hắt những quầng sáng mờ nhạt, xanh xao, lạnh lẽo. Đồng hồ trên tường chỉ 2 giờ đêm. Mưa càng dữ dội như thể bao nhiêu nước của biển hồ sông suối trào lên rồi dập xuống cái thành phố miền Trung này. Thương quá những phận người nhỏ bé lặn lội mưu sinh trong đêm tối gió mưa, rét mướt.
Sáng sớm mưa ngớt dần, rồi chỉ còn lay phay bụi nước. Khu chợ như vừa được vớt lên từ đáy biển. Những mẹt cá tươi xếp lớp nối nhau, mắt cá trong veo màu đại dương. Hàng rau củ, trái cây, hoa tươi chất ngất, mướt mát rực rỡ sắc màu chen trong tiếng chào mời bán mua chộn rộn, ì xèo. Xe xích lô, ba gác chở hàng len lỏi qua những vũng nước trên lối nhỏ gập ghềnh. Dãy hàng ăn với những lò than đỏ lựng, những thùng nước lèo dậy mùi thơm phức gọi mời.
Tôi đứng ngẩn trước một chảo mắm ruốc kho quẹt liu riu trên lửa. Nó là món quen thuộc trong bữa cơm gia đình tôi mùa mưa bão những năm khốn khó. Tôi nhớ mẹ chồng tôi, người gốc Huế, từng sống cùng vợ chồng tôi ở Nha Trang. Mẹ thường khen tôi làm món kho quẹt rất ngon. Bây giờ mẹ đã ra người thiên cổ.