THƠ HOÀNG ĐÌNH QUANG

HOÀNG ĐÌNH QUANG

EM ƠI ĐỪNG ĐI

(Bài thơ viết cho Vợ nhưng không để Vợ biết)

Em ơi, mùa này chim đã hót trong đâu

Nước sông Hồng vẫn đục như máu mới

Phù sa còn dở dang rất vội

Rất vội

Chỗ đã thành nền, chỗ vẫn hoang sơ

Có thể nào anh lại sẽ ngẩn ngơ

Ba mươi năm có ít đâu, ba mươi năm quá ngắn

Con cái, cửa nhà, đồng tiền tất bật

Tiếng nước chảy trong nhà, chim khách hót ngoài sân…

Nồng ấm nhích lên, cực khổ xa dần

Anh quen có em như quen vào cánh cửa

Đóng lại lúc anh đi, khi anh về rộng mở

Xao xuyến thanh bình, yên ả lúc xô nghiêng

Có một bầu trời chung mà cũng có mảnh trời riêng

Sao giấu được mà làm sao phải giấu

Cơn gió thoảng qua, bìm bìm leo trước giậu

Bướm ong về không làm nản lòng em

Đến bây giờ anh biết nói gì thêm

Mỗi tết đến lại lui về năm cũ

Em vá víu những tháng ngày rạn vỡ

Những tháng ngày chưa vượt quá tầm tay

Anh ngồi đây và em vẫn ngồi đây

Đừng đi nhé, em ơi

Ngồi nán lại

Quả sẽ bói đầu mùa vẫn giành cho em hái

Nước mắt chảy vào, đường trước mặt còn xa…

ĐỊNH MỆNH

Anh đứng lặng trước giòng sông số phận

Chuyến đò hoa quay mũi tự bao giờ

Bến nước cuối cùng rải đầy mảnh vỡ

Chiếc chén ngà đong nước mắt ngày xưa

Anh lênh đênh một mình giữa mây và nước

Bối rối ngàn dâu, bối rối tơ tằm

Sào định mệnh cắm vào giòng sông khác

Đá hai bờ đã in dấu trăm năm

Không thể nói yêu em như thuở còn vụng dại

Cái thuở nhìn đâu cũng báo hiệu một mối tình

Giờ anh khóc trong một chiều huyền thoại

Có ai ngờ sương đã trắng đầu anh

Anh không dám chạm vào mối tình mà anh đang có

Mối tình sau mong manh lắm người ơi

Như sương mỏng phủ hờ trên áo mỏng

Sau bức rèm kia là tan vỡ mất rồi!

MỘT NỬA ĐẠI DƯƠNG

Một nửa đại dương – vẫn nguyên là biển cả?

Rất mênh mông, sẵn sàng dìm chết những con tàu

Sao không tin một nửa là tất cả?

Sao nói với bể rằng: bể dâu?

Đôi khi ta thương bất chợt một con tàu

Mùa đông khoác áo voan kiêu hãnh

Gió lật đa chiều cánh buồm bất hạnh

Chẳng kịp quay về nơi chấp chới hải đăng

Thủy triều đợi ngày trăng

Ngày trăng đợi cuộc đời khô nước mắt

Anh cô độc giữa ngày buồn chóng mặt

Em –  sóng lặng lâu rồi, mà biển vẫn còn đau.