KHÔNG ĐIỂM TỰA
- ÁM ẢNH NGƯỜI ĐÀN BÀ…
- khi viết tôi không nghĩ đến nữ tính
- NHÂN DÂN – Hoàng Đình Quang
- Thơ Lê Khánh Mai trên Báo Văn nghệ
chen chúc trong dòng đời chật chội
mặt đất gập ghềnh không có chỗ dừng chân
ta vấp nơi vũng buồn rất cũ
cặp nhẫn tình nhân trao nhau ngày hôn lễ
chiếc nhẫn của người này không thể vừa ngón tay của người kia.
chúng sinh ra để cô độc
ngôi nhà ta ở chắc gì là nơi trú ẩn
thân xác an phận
mà hồn lạc cõi xa xăm
không ai cầm nắm trong tay điều gì
bỗng thấy quen quen cái dáng quay đi
mà không hụt hẫng
đôi khi trong dàn đồng ca ta hòa giọng
chỉ để hát bài hát của riêng mình
không cần ai nghe thấy
mải miết trong cuộc hành trình, không dừng lại
không giải mã sự lặng im
vô nghĩa những mất còn
Mặt đất gập ghềnh không điểm tựa
giăng mắc những vũng buồn rất cũ
bình tâm dịch chuyển giữa chân không
20/10/2017