CHIẾC LÁ THU VÀNG ĐÃ RỤNG

CHIẾC LÁ THU VÀNG ĐÃ RỤNG

Ngày 20-10-2008, đối với tôi là một ngày đau buồn . Tôi run lên khi đọc dòng tin ngắn trên Báo Tuổi trẻ :”Vào lúc 17g40 ngày 19-10, nhà thơ Thảo Phương đã mất tại nhà riêng sau một thời gian bệnh nặng”. Ảnh chân dung in kèm tin, hiện lên gương mặt chị hiền lành với đôi mắt buồn thăm thẳm. Tôi nhớ lại lần cuối gặp chị vào những ngày tháng 10-2006, tại Nhà sáng tác Nha Trang, khi chị tham dự trại sáng tác của Hội Nhà văn T.P Hồ Chí Minh. Trước đó tôi từng đọc thơ chị , như các tập:Thơ Thảo Phương, người đàn bà do đàn ông sinh ra, Bài ca buồn, Khúc thời gian...tôi rất cảm phục giọng thơ lạ, mới, trẻ lại chứa đựng chiều sâu của nội tâm và tri thức. Sau này tôi mới biết cuộc đời chị cũng lắm truân chuyên. Tôi không có may mắn được sống gần chị, không có nhiều kỷ niệm về chị, nhưng những phút giây ngắn ngủi bên chị tôi nhận ra ở chị một thế giới diệu kỳ, sự dịu dàng ,trầm tĩnh và một bản lĩnh như thể được vực dậy từ những nỗi đau. Chiều nay tôi nghe lại CD ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông” , nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ Thảo Phương. Tôi khẽ hát theo ca sĩ Mỹ Linh:
Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi
Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chùa xa vắng
Thôi đành lòng ru mình vậy
Vờ như mùa đông đã về
Nước mắt tôi rơi theo lời ca ấy.
Xin tiễn biệt một nhà thơ tài năng, một người chị yêu quý, một bạn thơ chung nỗi đa đoan “nòi tình”. Thương chị vô cùng, chị ơi!LÊ KHÁNH MAI