thơ:TỰ NHỦ

TỰ NHỦ

Entry for July 20, 2008:thơ:TỰ NHỦ magnify

TỰ NHỦ

Đã dặn lòng đừng bao giờ buồn khổ

chuyện cuộc đời có quan trọng gì đâu

sáng biển thẫm xanh, trưa đã nhạt màu

đang nắng lửa trời bỗng mưa tầm tã

mầm non nhú, thoắt đến mùa rụng lá

bóng mây đen không đứng mãi bên trời

những dòng sông cứ mải miết trôi

cánh chim nào chịu vùi trong tổ nhỏ

và em chẳng mãi là thiếu nữ

có gì đâu mà sợ sự đổi thay

dẫu tình duyên đã thắm bao ngày

dầu dãi quá cũng phôi pha già cỗi

đã dặn lòng đừng bao giờ buồn tủi

mỗi khi anh hờ hững quay đi

biết bao điều mới lạ phía xa kia

em đâu nỡ buộc anh trong nhàm chán

những chiếc hôn nhiệt cuồng rát bỏng

lặn vào tim thảng thốt một thời yêu

quá khứ thần tiên chẳng níu kéo được nhau

nhưng tất cả có gì đâu quan trọng

phải tan vỡ, cách chia, thôi đừng đau đớn

khi qua mùa bão gió lại bình yên.

LÊ KHÁNH MAI