SA PA – thơ Lê Khánh Mai

SA PA
LÊ KHÁNH MAI
đêm Sa Pa
thành phố bị sương mù nuốt chửng
ta như hai đứa trẻ không nhà
lạc vào xứ sở hoang vu, lạnh lẽo bơ vơ không gì che chắn
dừng chân dưới mái lá đơn sơ bên phố vắng, nơi ánh lửa gọi mời

mẹ già trầm mặc nét cổ xưa hiện về từ tiền sử
co ro trong tấm áo màu đêm, loang lổ những vệt lửa
bàn tay héo khô huơ đôi đũa gỗ nướng hạt dẻ trên vỉ than
những chiếc hạt dẻ nâu bỏng rẫy, cong queo tách vỏ
tỏa hương thơm nồng nàn

mưa tạt mấy chiều thông thênh gió
cái lạnh không độ C luồn dao kéo vào thịt da cắt xé
Người gỡ những ngón tay tôi co quắp, đông cứng hàng triệu năm
ấp bàn tay lên tay tôi hơ trên chảo than rực đỏ
tôi nghe máu mình tan chảy hồi sinh,

mẹ nhìn chúng tôi, ánh mắt yêu thương như ngắm những đứa con của mẹ
giọng trầm buồn mẹ kể
chuyện tình của những đôi trai gái trên núi cao
đắm say và trắc trở
đã thành huyền thoại vĩnh cửu trăng sao

vọng tiếng khèn tình phía nhà thờ cổ
cầu mong đêm nay những cặp tình nhân được ở bên nhau
Sa Pa, tôi và người không thể viết nên trang tình sử
chúng ta chỉ là hai thực thể cô đơn
bị mê dụ bởi ánh lửa.