Quên – Lê Khánh Mai

QUÊN
LÊ KHÁNH MAI
Dạo này mình hay quên điện thoại di động ở nơi làm việc. Điện thoại Cùi Bắp nên cũng chả lăn tăn, mà nếu kè kè bên mình thì nó cũng im re, chả mấy khi reo. Mình làm thuê mỗi ngày 1 buổi, có nghĩa là chàng Cùi Bắp sẽ phải “qua đêm” ở văn phòng. Kệ. Hôm sau đi làm, việc đầu tiên là gọi máy bàn vào số di động của mình. Chuông reo ròn rã, rộn ràng, reo một cách bất thường. Mình cảm nhận rất rõ nỗi vui mừng của chàng Cùi Bắp, có lẽ chàng vui vì thoát được tâm trạng cô đơn của thân phận bị hắt hủi… he he.. Mình lắng nghe tiếng nhạc chuông thân thương để định vị tìm kiếm, rồi lục tung các chồng hồ sơ, các hộc tủ, ngăn kéo, thùng nước khoáng… vẫn chẳng thấy chàng đâu. Lại gọi máy bàn, chuông lại reo, lại tìm… mấy lần như thế thì phát hiện chàng núp ở trong cái hộc giấy của máy in. Mình khều chàng ra, kiểm tra mục “Nhật ký” thì chẳng có cuộc gọi nhỡ nào ngoài mấy cuộc gọi của chính mình, nhưng lại có 9 cái tin nhắn của 090, chán chả thèm mở xem. 090 là cái lão nào mà lẵng nhẵng bám theo mình dai như đỉa, quanh đi quẩn lại mấy cái thông tin xạo: Bạn có cơ hội được nạp tiền, bạn có cơ hội trúng thưởng 1 tỷ, 10 cây vàng… Mình nghĩ, sao 090 lại coi thường, xúc phạm mình đến thế. Lão nghĩ mình ham tiền, ham vàng và mấy thứ “trời ơi” đó sao? Tức, muốn nói bậy một câu cho hả, xong, chợt nhớ ra là lão có nghe được đâu mà nói. Cuối cùng cũng ngậm bồ hòn, lặng lẽ xóa, kiên nhẫn xóa, dù biết lão sẽ không buông tha.

Nghĩ cho cùng, mình vẫn chỉ yêu anh Cùi Bắp. Vì anh cất giữ dùm mình những con số chứa đựng một phần cuộc sống của mình, mặc dù mình vẫn thỉnh thoảng bỏ rơi anh í ở đâu đó.
Mình than thở với con trai “Hồi này, đầu óc mẹ lãng đãng quá, hay quên”. Con trai bảo “Mẹ thế là ngon rồi”. Mình định “vặn vẹo” nó, nhưng nghĩ, câu trả lời của nó hay quá, nên dừng lại, để nhấm nháp cái niềm sung sướng