MẸ

MẸ

LÊ KHÁNH MAI


Cha mất sớm. Mẹ còn trẻ, lưng ong, gương mặt trái xoan, mắt đen huyền. Con nhỏ dại, vô tư bên nỗi cô đơn của mẹ. Hai mẹ con sống trong căn nhà tập thể 9 mét vuông được ngăn với những căn hộ khác bằng ván mỏng. Những đêm mùa đông, khi con cuộn mình trong chăn ấm, mẹ đã trở dậy nấu cơm, ủ vào chăn bông để con ăn và đi học, một phần dỡ vào chiếc cặp lồng mẹ mang theo cho bữa trưa công sở. Cuộc sống đều đều trôi đi, không có gì vui hơn cũng chẳng có gì buồn hơn.
Một hôm có người đàn ông dáng cao cao, hiền lành đến chơi nhà. Con nhìn bác ấy thấy phảng phất nét giống cha mình, tự nhiên lòng quý mến. Bác cho con gói kẹo vừng, giòn rụm, thơm nức, con nhớ đến tận bây giờ. Mẹ và bác thường lặng lẽ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ và ấm trà nóng. Vài lần như thế rồi bác không đến nữa. Con hỏi, mẹ bảo bác đi B, trở về quê miền Nam.
Con trưởng thành, lấy chồng, sinh con và lặp lại số phận góa bụa của mẹ. Ngoài 80, mẹ vẫn khỏe mạnh, nhanh nhẹn, tự lo mọi việc cho mình, rồi bất ngờ mẹ đổ bệnh. Bác sĩ bảo mẹ không qua được. Những ngày cuối cùng nhìn mẹ hao mòn, đau đớn, tim con quặn thắt. Con ôm mẹ vào lòng cảm nhận những ngón xương yếu ớt của mẹ đang lần tìm hơi ấm. Mẹ thì thào, ngọng nghịu: “Có ai tử tế thì làm bạn, đàn bà không chồng chông chênh lắm con ơi”…Con ôm chặt tấm thân xương xẩu nhẹ bẫng của mẹ, cố nén dòng nước mắt nhưng vô hiệu. Con khóc những ngày xưa đời mẹ, người đàn bà đẹp và buồn. 
Nỗi cô đơn đã ra đi để lại nỗi cô đơn trên cõi đời này.