GA HÀNG CỎ THỜI CHÚNG TÔI SỐNG – Lê Khánh Mai

GA HÀNG CỎ THỜI CHÚNG TÔI SỐNG
Lê Khánh Mai
xưa
ga Hàng Cỏ* là nơi bán cỏ
bao thôn nữ đôi vai mảnh mai gánh cỏ non tươi vào thành phố
bay bay tà áo tứ thân
dặt dìu thắt lưng hoa lý
đôi mắt lá răm
gương mặt trái xoan
má lúm đồng tiền
say lòng bao chàng lính dõng, lính lệ
vọng từ cung vua, phủ chúa tiếng voi gầm, ngựa hí
gọi cỏ cho những mùa chinh chiến liên miên
Kinh Kỳ Thăng Long ngàn năm
bao triều đại oanh liệt, đau thương rạng ngời trang sử
tạc nên hồn dân tộc bằng ký ức cỏ xanh
màu của yêu thương và khát vọng hòa bình

thời chúng tôi sống
ga Hàng Cỏ, không còn ai bán cỏ
tràn ngập sân ga quân phục màu xanh
xanh thắm những chuyến tầu chở đoàn quân ra trận
xanh thắm sức vóc tuổi thanh xuân lồng lộng
vươn những cánh tay vẫy chào như sóng cỏ giữa trời xanh
tạm biệt giảng đường đại học
tạm biệt mối tình đầu, đi vào nơi khốc liệt
bao thiếu nữ tiễn người yêu
bom đạn trên đầu
mặc tấm áo không “chói ngời sắc đỏ**
chỉ mầu đất nâu đằm sâu tình yêu cỏ
nước mắt giấu vào ngực áo lính phong sương
ai sẽ trở về?
ai sẽ cỏ xanh?
dằng dặc tháng ngày cách xa thương nhớ

chúng tôi đã đi qua một thời gian khổ
đã có một ngày sân ga Hàng Cỏ
tràn ngập màu xanh, những người lính trở về.
—————————–
* sau ngày thống nhất đất nước 1975, ga Hàng Cỏ được đổi tên là ga Hà Nội
** hình ảnh trong thơ Nguyễn Mỹ