Một ngày mới bình thường – Lê Khánh Mai

MỘT NGÀY MỚI BÌNH THƯỜNG
LÊ KHÁNH MAI
Thức dậy trong cảm giác khoan khoái sau một giấc sâu, đi bộ khoảng 3 cây số, hít thở không khí trong lành, mát rượi hơi sương. Ánh mắt đi hoang lướt qua từng mầm cây, ngọn cỏ, nụ hoa và những làn mây mỏng tinh khiết bạn mai. Khi mặt trời đã vựơt lên khỏi nóc nhà cao tầng khu chung cư, mình ghé quán bình dân ăn 1 tô phở nhỏ. Chị chủ quán vừa bưng tô phở bốc khói thơm lựng đặt trước mặt mình vừa phàn nàn “mới sáng sớm mà nắng quá”. Chồng chị người đàn ông trung niên xê dich chiếc dù che cho mình khỏi nắng. Thấy yêu cái không gian bình dị này quá. Tô phở 20 k, không biết lời lãi bao nhiêu mà cả nhà chiều chuộng khách hàng đến thế. Về nhà lấy xe máy đi làm. Đi được 1 đoạn tự nhiên xe chết máy ngay giữa đường, may mà đường vắng. Xe mua hơn 2 năm, bảo hành đầy đủ, thay nhớt đúng định kỳ, xăng mới đổ hôm qua còn đầy nhóc, vậy mà sự cố. Đành dắt bộ. Đi qua 1 quán café gặp mấy cháu trai mười tám, đôi mươi trông xe cho khách ngoài vỉa hè, một đứa hỏi “Xe sao vậy cô?”, mình bảo “Cô cũng không biết. Đang đi tự nhiên tắt máy, đề mãi không được”. Thế là 2 đứa xúm vào dựng chân chống lên, đạp, loay hoay 1 lúc thì xe nổ, chúng bảo cô đi tạm đến tiệm sửa xe. Mình cám ơn, nhìn gương mặt non choẹt và lành lành của chúng thấy sao nó giống con mình mà thương thương.
Xe lướt nhẹ, tiếng nổ êm, mình thấy yên tâm. Ra khỏi khu đô thị thì hòa vào đường phố đông đúc giờ cao điểm. Một đoàn tàu khách vừa đi qua đường ray xe lửa, Tiếng barie rin rít mở đường. Người, xe máy, xe bus, xe tải, xích lô ken dày, ào lên như 2 dòng thác đổ ngược chiều nhau. Một số người chớp thời cơ vượt thoát khỏi đám đông. Mình bị kẹt giữa 2 làn ô tô nối nhau, cái sau hôn đít cái trước, không có 1 kẽ hờ nhỏ để có thể rẽ sang bên phải. Tình huống khá nguy hiểm. Bình tĩnh mà sống, chợt nhớ câu nói của người đàn bà 55 tuổi, gương mặt tiều tụy, ôm đàn ghi ta hát trên sân khấu truyền hình. Xi nhan xin rẽ phải nhấp nháy liên tục mà vẫn chưa có ai cho mình cơ hội. Mình và một số người nữa phải chật vật né phải, né trái, nhích từng bước cẩn trọng và chuẩn xác. Đột nhiên có một chiếc ô tô dừng lại. Như một tín hiệu tốt lành, mình vượt lên tính toán khoảng cách an toàn và rẽ nhanh sang phải, những người khác cũng rẽ theo. Mình thở phào, thoát rồi.
Vẫn còn thờI gian café, lại ghé quán văn nghệ. Râm ran chuyện cá chết, chuyện Formosa, chuyện lãnh đạo tắm biển và ăn cá, chuyện Thủ tướng tuyên bố kiên quyết tìm ra nguyên nhân biển bị ô nhiếm… Cuối cùng là chuyện hội chứng thơ xướng họa “Phải không anh?, phải không em?”, mà theo mọi người thì kết thúc đi là vừa… he…he…
Thế đấy, một buổi sáng bình thường của một ngày mới bình thường.