Dẫu thế nào mùa xuân cũng đến

DẪU THẾ NÀO MÙA XUÂN CŨNG ĐẾN
LÊ KHÁNH MAI
Xuân này tròn 10 mùa xuân chồng mình đi xa, rồi các con trưởng thành có gia đình riêng. Mình không còn phải đôn đáo tính toán mua cái này, sắm cái kia như ngày xưa nữa, tự nhiên thành ra dửng dưng với tết. Cũng đi chợ đấy, nhưng là đi trong vô thức, giữa rộn ràng, náo nức mà tâm trí cứ mơ hồ hư thực. Nhớ ngày xưa mình gói bánh chưng bánh tét tại nhà, chồng chẻ lạt, lau lá dong, lá chuối, chọn lá lành, lá rách, lá to, lá nhỏ để riêng thứ nào ra thứ ấy, các con quây quanh chờ mẹ gói cho những chiếc bánh nhỏ và giúp mẹ trông coi ngọn lửa. Chúng ríu rít nói cười trong tiếng reo sùng sục của nồi bánh. Những niềm vui tưởng như rất đơn sơ ấy là ký ức sâu nặng về cuộc sống gia đình.
Bây giờ càng gần đến giao thừa càng thấy lòng trống chếnh. Nhiều đêm rồi khó ngủ. Đêm cứ như bị cắt ra nhiều miếng nhỏ, không chắp nối lại được. Nhắm mắt lại thấy hiện lên hình ảnh những người thân yêu ruột thịt đã khuất : Ba, Má, người chị ruột và chồng mình …thương nhớ ùa về tràn ngập. Mở mắt chỉ còn mình trơ trọi….
Mà thôi, mình đã dặn lòng, phải cất giấu thương yêu, buồn đau, tiếc nuối, như một thứ ngọc quý của tâm hồn. Giãi bày, than thở thì chính sự yếu đuối sẽ đốn mình gục ngã.
Mình hiểu: dẫu thế nào mùa xuân cũng đến.
Lê Khánh Mai