CON GÁI

CON GÁI
(Tản văn của LÊ KHÁNH MAI )
Mẹ sinh con một bề, toàn gái, bốn đứa lít nhít cách nhau năm, ba tuổi. Nó là đứa thứ ba, hay buồn, hay nghĩ ngợi. Cha mất sớm khi mấy chị em nó còn quá nhỏ. Người ta bảo “con không cha như nhà không nóc”, nó nghĩ, nhà không nóc còn sướng hơn không cha. Đôi khi nó thèm có cha bên cạnh, nhờ cha đóng dùm cái đinh lên tường đề nó treo bức tranh cắt ra từ họa báo; nhờ cha bày cách giải một bài toán khó; thèm một cử chỉ âu yếm, một lời khuyên của cha…
Giữa thời bao cấp khốn khó, đồng lương viên chức còm cõi của mẹ, phải chắt chiu, xoay xở chật vật lắm mới nuôi nổi 4 đứa con ăn học. Khổ sở, cô đơn đã khiến mẹ trở nên lặng lẽ cam chịu và nghiêm nghị đến lạnh lùng. Trong cái gia đình toàn đàn bà con gái ấy nó thấy bơ vơ như rơi vào vực thẳm, và nó âm thầm ấp ủ một giấc mơ vượt thoát.
Năm nó 11 tuổi thì cuộc chiến tranh phá hoại của Mỹ đối với miền Bắc đã thực sự bắt đầu, từ đó gia đình ly tán, do phải sơ tán về 3 nơi khác nhau. Em gái út theo cơ quan mẹ, các chị theo trường cấp II, còn nó theo trường cấp I… mỗi địa điểm cách nhau từ 30 đến 50 cây số. Nó được mẹ gửi vào nhà cô Dần ở gần trường. Cô Dần có chồng là bộ đội đang chiến đấu ở mặt trận phía Nam. Cô cũng có hai con gái, chị Lan lớn hơn nó hai tuổi và em Lý học sau nó một lớp. Thế là nó lại rơi vào một gia đình toàn đàn bà con gái. Mà cái thời ấy nó thế, hiếm đàn ông lắm, trai tráng khỏe mạnh thì ra trận cả. Hàng tháng mẹ gửi gạo, mì sợi cho cô Dần, nó ăn cơm với gia đình cô, có khoai ăn khoai, có cháo ăn cháo, cô cũng thương nó như con cô vậy. Nhà cô có một khu vườn rộng, trồng các loại rau, một ao nuôi cá, thả bèo tây làm thức ăn cho lợn gà… Ngoài giờ học nó phụ giúp cô tưới rau, băm bèo trộn cám cho lợn, gà ăn, xách nước từ giếng lên đổ vào chum, quét dọn, nấu cơm… đó là những việc của con gái mà… Cuộc sống cứ thế trôi đi khá yên ổn, dù thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng máy bay Mỹ xẹt ngang đầu, tiếng bom rơi, đạn cao xạ pháo ùng oàng ở phía thành phố.
Năm 13 tuổi, một “sự cố” xảy ra đối với nó. Sáng chủ nhật được nghỉ học, nó đang nhảy dây ngoài sân, thì thấy có một dòng máu chảy từ trong người nó, bò theo bắp đùi xuống bàn chân. Nó sợ tái xanh cả mặt mày, chạy vội vào bụi chuối, nơi có cái nhà tắm tạm bợ, vờ như đang tắm. Nó cởi quần ra, suýt nữa thì ngã khuỵu vì quá kinh hoàng, máu tràn ra đầm đìa, ướt đẫm cả quần trong, quần ngoài. Nó xách nước dội từ hông xuống, rồi nó lên giường nằm, lấy giấy báo luồn xuống dưới mông, đắp chăn lên người. Nó sợ đến nỗi không khóc được. Nó sợ có ai biết được điều kỳ dị này sẽ chê cười, mỉa mai, sẽ ghẻ lạnh với nó. Nó nghĩ nó đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Máu nó sẽ chảy hoài, chảy mãi cho đến khi cạn kiệt. Nó sẽ chết, sẽ vĩnh viễn chấm dứt ước mơ được một người đàn ông hào hiệp yêu thương, cứu vớt nó ra khỏi hố thẳm cô đơn bẩm sinh của đàn bà.